Đề bài: Sẻ mẹ thường dạy các con của mình: “Có công mài sắt có ngày nên kim”. Nhưng có một chú Sẻ con bướng bỉnh không biết nghe lời, khi tập bay đã phải vấp nhiều thất bại mới hiểu hết lời khuyên của mẹ. Câu chuyện sẽ diễn ra như thế nào. Hãy tưởng tượng và kể lại câu chuyện ấy.
Tưởng tượng và kể lại câu chuyện.
`@` Bài làm :
Khi những chú Sẻ non mới chào đời, bọn chúng được Sẻ mẹ hết sức cưng chiều. Chỉ việc ở yên trong tổ để mẹ bay đi kiếm ăn, rồi lại quay lại đút cho từng miếng một. Thời gian thấm thoát trôi đi, những chú Sẻ nhỏ mới hồi nào còn là những mầm non nhỏ, giờ đây, đã cao lớn, trưởng thành. Cũng đã đến lúc chúng phải tập bay để tự đi kiếm thức ăn cho mình, không còn sự hỗ trợ của mẹ nữa. Sẻ mẹ vẫn hàng ngày huấn luyện và hướng dẫn chúng tập bay, bà còn dặn chúng "Có công mài sắt, có ngày nên kim" để chúng có thể kiên trì tập luyện. Trong số đó, có một chú Sẻ nhỏ. Cậu ta không chịu nghe lời của mẹ và cho rằng việc tập bay không nhất thiết, chỉ cần bay một lần là được luôn. Nhưng cậu không hề hay biết, để có thể bay được cần phải trải qua những gì. Trong khi những chú chim nhỏ khác vẫn đang miệt mài tập bay, mình cậu ta vẫn mải miết chơi đùa, không chịu tập. Mãi cho đến khi những chú chim khác đã có thể tự do thoải mái bay lượn trên bầu trời, cậu ấy mới bắt đầu ra vẻ và bay thử. Nhưng tiếc thay, hết lần này đến lần khác, cậu liên tục bị rơi xuống. Hấng chịu hết thất bại này đến thất bại khác, cậu mới hiểu và thấy được giá trị của câu nói của mẹ. Cậu xấu hổ và chăm chỉ, kiên trì luyện bay. Cuối cùng, công sức mà công bỏ ra đã được đền đáp xứng đáng. Chú chim lười biếng, bướng bỉnh ngày nào đã trở thành một chú chim trưởng thành, hiểu chuyện.
$\color{skyblue}{\text #Arii}$
$\text{ CHÚC BẠN HỌC TỐT! }$
Chuyện kể rằng:
Trên chiếc cành nhỏ vững chắc ở cái cây to lớn đang vươn mình đến nắng sớm, ở đó, có gia đình nhà Sẻ cùng nhau chung sống vui vẻ trong chiếc tổ ấm áp. Sẻ mẹ rất yêu thương các con của mình, nó ngày ngày dồn công, dồn sức chăm sóc chúng, cho đến khi các con đã trưởng thành, nó mới căn dặn: "Các con của mẹ, các con đã khôn lớn, đủ lông đủ cánh như bây giờ cũng là nhờ mẹ dày công chăm sóc, mẹ có thể xây được chiếc tổ này cho các con cũng là vì mẹ mặc cánh mình mỏi nhức, mang về đây đủ loại rơm, cỏ, đắp lên đây thành ngôi nhà. Các con được đủ ăn là do mẹ vượt giông bão, thoát chết khỏi nanh thú mà đem về thức ăn. Bao nhiêu gian khó mẹ cũng chẳng ngại, nên giờ đây, mẹ mới có thể chứng kiến được các con của mình khôn lớn, thật hạnh phúc biết bao. Sau này, các con hãy nhớ, phải chăm chỉ, cần cù thì mới có kết quả xứng đáng, cho dù có khó khăn, mệt mỏi thì đừng quên: Có công mài sắt, có ngày nên kim"
Nghe mẹ nói, các sẻ con đều rất ngoan mà vâng dạ nghe lời, chăm chỉ tập bay, riêng chỉ có chú Sẻ Út bướng bỉnh, tỏ vẻ thờ ơ trước lời căn dặn của mẹ. Mẹ Sẻ thấy phiền lòng lắm, các anh chị của nó đều sắp rời tổ mà bắt đầu một cuộc sống mới, còn nó chỉ biết ham chơi, chẳng chịu tập bay, đến tận bây giờ vẫn chỉ biết há mỏ kêu to, đợi mẹ mang đồ ăn về. Rồi một ngày, bão táp ập đến khu rừng nhỏ, muôn thú sợ hãi sức mạnh của thiên nhiên, chạy đi hết tìm chỗ trú ẩn. Sóc thì chui vào trong hốc cây, cáo trốn trong hang, thỏ đào xuống hố sâu,... Mẹ con nhà sẻ cũng không thể ở trên cành cây nhỏ lâu hơn nữa, nếu không, cành cây sẽ gãy, gia đình sẻ giờ đây cần chuyển sang một cái cây to, vững chắc. Sẻ anh và sẻ chị đều đã bay đi hết, chỉ còn Sẻ Út khóc lóc, kêu gào trong sợ hãi, Sẻ mẹ cũng chẳng biết làm thế nào, đành cố hết sức cắp Sẻ Út đi theo. Thế nhưng, gió ngày càng khốc liệt, mưa bão đang gào thét, chúng đang cố tước đi chút sức lực còn xót lại của Sẻ mẹ. Sẻ mẹ lúc này đã kiệt sức, đành buông đôi cánh nhưng vẫn lấy thân mình che cho Sẻ Út.
Hai mẹ con rơi xuống một bụi cây, Sẻ mẹ đã hi sinh để cứu lấy đứa con của mình, giờ đây Sẻ Út đã biết mình lười nhác, bướng bỉnh đến biết bao. Giá như nó đã chăm chỉ tập bay cùng anh chị thì giờ đây mẹ đã đâu phải chịu khổ thế này, nếu đã nghe lời mẹ dặn thì mọi chuyện đâu tồi tệ đến thế? Sẻ Út ân hận đến tột cùng, nó gào khóc trong nỗi đau mất mẹ, gào khóc trong sự cô đơn và tuyệt vọng, nhưng giờ đã muộn, dù có khóc, có đau khổ thì chẳng cứu giúp được gì nữa.
Sáng hôm sau, tia nắng ấm của mặt trời xuất hiện, xua tan từng đám mây đen, cơn gió mát lành lại khiêu vũ cùng ngọn cỏ, muôn thú lại vui tươi, khỉ đu mình trên cành cây cao, chim vẫn cất cao giọng hót, hổ lại gầm lên khoe mẽ sức mạnh,... Thế nhưng, mẹ Sẻ vẫn không trở lại, nó đã vĩnh viễn nằm lại trong bụi cây, Sẻ Út đã hối hận, khắc trong tim mình lời khuyên của mẹ, thề với lòng mình sẽ chẳng bao giờ quên. Dưới ánh nắng chói chang, giữa những ngọn gió mát rượi, tiếng lá rì rào hát ru, người ta thấy chú sẻ nhỏ tập bay, mặc cho nó vấp ngã, mặc cho chú thỏ mời gọi, nó đang tập bay cùng mặt trời.
Nếu có lời góp ý, hãy thẳng thắn mà giúp đỡ tôi ngày một tiến bộ để cải thiện câu trả lời của tôi mang đến cho bạn nhaaaaaaaa~~~ Chúc bạn học tốt<3333
$\color{blue }{\text{@Cá }}$
Tiếng Việt là ngôn ngữ của người Việt và là ngôn ngữ chính thức tại Việt Nam. Đây là tiếng mẹ đẻ của khoảng 85% dân cư Việt Nam cùng với hơn 4 triệu Việt kiều. Tiếng Việt còn là ngôn ngữ thứ hai của các dân tộc thiểu số tại Việt Nam và là ngôn ngữ dân tộc thiểu số tại Cộng hòa Séc. Hãy yêu quý và bảo vệ ngôn ngữ của chúng ta, đồng thời học hỏi và sử dụng nó một cách hiệu quả!
Lớp 5 - Là năm cuối cấp tiểu học, áp lực thi cử nhiều và chúng ta sắp phải xa trường lớp, thầy cô, bạn bè thân quen. Đây là năm mà chúng ta sẽ gặp nhiều khó khăn, nhưng hãy tin rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Hãy tự tin và luôn cố gắng hết mình!
Copyright © 2021 HOCTAPSGK