đóng vai nhân vật kể lại một truyện cổ tích
#linh24
Một hoàng hậu ở vương quốc nọ, hạ sinh được mười một người con trai và một người con gái tên là Li-dơ - đó chính là tôi. Tưởng chừng như mọi thứ đều yên bình nhưng chẳng may hoàng hậu mất, cha tôi tiến thêm 1 bước lấy một hoàng hậu vô cùng độc ác. Bà ta lại chính là một mụ phù thủy. Một hôm mụ nói với mười một người anh trai tôi:
– "Chúng mày hãy cút khỏi nơi đây, hãy bay đi mà kiếm ăn như những con chim."
Lập tức, mười một người anh trai biến thành mười một con thiên nga bay về phía khu rừng âm u dọc bờ biển.
Còn tôi bị đày xuống ở một túp liều nhỏ.
Lên mười lăm tuổi, tôi được trở về hoàng cung. Hoàng hậu thấy tôi muôn phần xinh đẹp, lại tức giận muốn biến tôi thành thiên nga. Nhưng mụ không dám vì đức vua muốn gặp công chúa.
Mụ liền lấy nhựa vỏ trái bồ đào sát vào người tôi khiến tôi trở nên đen thủi, xoa thuốc mỡ, còn bôi mỡ thối vào mặt, làm rối bù bộ tóc dài và đẹp. Không ai còn có thể nhận ra tôi nữa. Khi vua cha nhìn thấy tôi, ngài khiếp sợ và tuyên bố rằng tôi không phải là con gái mình.
Tôi buồn bã rời khỏi cung vua và đi lang thang tìm các anh. Tôi đi đến một bờ hồ và lội mình xuống dòng nước mát mẻ, làn da đã trở nên trắng trẻo.
Sau đó tôi tiếp tục đi, vô tình gặp một bà lão tay mang giỏ đầy mận. Bà ấy cho tôi mấy quả nhưng tôi vẫn không quên hỏi 10 người anh trai, bèn hỏi
– "Không" - bà lão trả lời – "Nhưng hôm qua ta trông thấy mười một con thiên nga, mỗi con đội một cái mũ miện bằng vàng, đỗ xuống bơi lội trên dòng suối gần đấy".
Tôi vui lắm vội chia tay bà lão rồi đi đến nơi mà bà lão bảo. Đợi mãi cho đến khi tôi nhìn thấy ở chân trời hiện ra mười một con thiên nga lớn, lông trắng, đầu đội mũ miện vàng, đang bay về phía đất liền. Chúng bay nối đuôi nhau thành hình một dải trắng dài.
Tôi chạy lên một quãng bờ cao và nấp sau một bụi cây. Đàn thiên nga sà xuống gần nơi tôi nấp. Khi mặt trời vừa lặn bỗng lông chim rụng hết và tôi vui mừng khi thấy hiện ra mười một hoàng tử xinh đẹp, các anh trai yêu quý. Tôi reo to lên, chạy lại ôm chầm lấy các anh và tíu tít gọi tên từng người. Khi nhận ra cô em út, mười một hoàng tử mừng quýnh lên. Các anh ấy vừa cười vừa khóc gọi tên tôi. Sáng ra họ lại biến thành chim và bay đi xa. Đến chiều các anh bay về và khi mặt trời vừa lặn và lại trở thành người.
Người anh cả nói:
– "Ngày mai các anh phải đi và một năm mới quay lại đây. Nhưng các anh không thể để em ở lại đây được. Em có can đảm đi theo các anh không?"
Tôi trả lời luôn:
– "Vâng! các anh đem em đi với."
Suốt đêm họ tết được một tấm lưới chắc chắn bằng cói và dây liễu. Tôi nằm ngủ trên tấm lưới ấy. Khi mặt trời vừa lên các anh nàng biến thành thiên nga dùng mỏ kéo lưới bay lên mây, mang theo tôi . Khi tôi tỉnh giấc thì đã bay rất xa đất liền rồi. Cuối cùng chúng tôi đã đến dải đất mơ ước. Nơi đó sừng sững những ngọn núi xanh lam cao ngất với những khu rừng cây bá hương, những tòa lâu đài và nhiều thành phố. Tôi đã được đặt xuống một tảng đa, ngay một cái hang, nền đất phủ đầy dây leo như một tấm thảm tuyệt đẹp.
Được gặp lại và sống bên các anh nàng. Tôi càng thêm muốn tìm cách giải thoát cho các anh. Và trời không phụ lòng người , đêm ấy tôi mơ thấy bà tiên ở lâu đài Moóc-gan bày cho cách giải thoát các anh. Bà tiên nói:
– “Con phải đi hái cây tầm ma ngoài nghĩa địa và con sẽ bị phồng tay, đau đớn vô cùng. Con hãy lấy chân dẫm nát cây ra và được một loại sợi gai mà con sẽ dùng để dệt mười một chiếc áo dài tay. Dệt xong con quàng áo lên mười một con thiên nga và như vậy là phép ma sẽ tiêu tan. Nhưng đây mới là điều cấm nặng nề nhất là từ lúc bắt đầu dệt cho đến khi dệt xong con không được nói một câu. Nếu con chỉ nói một tiếng thôi thì tiếng nói đó sẽ là nhát dao đâm xuyên tim các anh con”.
Tôi bừng tỉnh khỏi cơn mộng và lập tức bắt tay vào việc.
Qua hai ngày làm việc cật lực, hai bàn tay tôi đã trở nên phỗng và đỏ ửng. Nhưng tôi mặc cơn đau mà vẫn tiếp tục làm chả mấy chốc đến chiếc thứ 2. Bỗng có tiếng tù và của người đi săn vang lên. Một lát sau tất cả những người đi săn đã tụ tập ở cửa hang. Đây chắc hẳn là một cuộc săn bắn của nhà vua trị vì xứ này. Nhà vua tiến thẳng về phía tôi rồi ngài hỏi tôi:
– "Làm sao mà nàng lại tới chốn này, hỡi cô bé kiều diễm kia."
Tôi lắc đầu sợ mình nói lên e rằng sẽ không cứu được các anh nữa.
– "Nàng hãy đi theo ta" - nhà vua phán – "Nàng sẽ ở lại trong cung điện của ta."
Nhà vua đặt tôi lên yên ngựa về cùng rồi tổ chức tiệc tùng hết sức linh đình. Lễ cưới được cử hành. Tuy nhiên trước sau tôi vẫn không nói một lời. Dù thế thì nhà vua vẫn muốn lấy tôi làm vợ. Thế là một cô gái câm như tôi ngẫu nhiên trở thành hoàng hậu.
Tôi vẫn cứ câm, vẫn ra nghĩa địa bứt cây tầm ma về lặng lẽ dệt áo cho các anh. Nhân cơ hội này lão giáo chủ lại càng khẳng định với nhà vua rằng: "Chính tôi là một mụ phù thủy đã làm mê hoặc nhà vua và toàn thể nhân dân". Lúc đầu chàng không tin nhưng lòng vẫn băng khoăng và lựa chọn theo dõi tôi. Cho đến khi công việc của tôi gần như hoàn tất chỉ còn một chiếc áo cuối cùng thì bị ngài phán truyền hạ ngục. Ở trong ngục, tôi vẫn tiếp tục dệt nốt chiếc áo cuối cùng.
Bây giờ đàn thiên nga - các anh trai đã biết tin tôi bị bắt giam và họ cũng biết sắp đến ngày nàng phải lên giàn hỏa thiêu. Một đêm trời chưa sáng, họ kéo đến đập cửa nhà vua xin tiếp kiến. Vừa lúc đó mặt trời ló lên và mười một con thiên nga bay lượn trên giàn hỏ thiêu, nơi xử tử hình tôi. Dân chúng đi xem rất đông. Tôi vừa bước lên giàn thiêu vừa tiếp tục dệt chiếc áo cuối cùng. Tay tôi vẫn ôm chặt lấy bọc áo.
Dân chúng xô đẩy nhau nhau và sắp sửa giằng lấy bọc quần áo từ tôi. Nhưng cũng đúng lúc ấy mười một con thiên nga bay tới. Tôi vội vã tung mười một chiếc áo lên đàn thiên nga. Lập tức các anh trở lại dáng vẻ bình thường. Chỉ riêng hoàng tử út còn lại một cánh thiên nga thay cánh tay, vì một chiếc áo chưa xong, còn thiếu một tay.
– "Giờ thì tôi nói được rồi" - Li-dơ reo lên – "Tôi vô tội".
Nhân dân thấy thế vội quỳ xống trước mặt tôi như một bậc nữ thánh. Nhưng tôi chợt ngã lăn ra, ngất đi trong tay các anh nàng có lẽ t làm việc quá nhiều, lo lắng nhiều và đau đớn nhiều.
Trước đám đông dân chúng, hoàng tử cả tuyên bố:
– "Đúng thế, em gái chúng tôi không có tội nào cả."
Rồi hoàng tử kể lại đầu đuôi câu chuyện. Nhà vua nghe ra vô cùng cảm động. Chàng lấy hai một bông hoa cài vào ngực tôi. Tôi tỉnh dậy, lòng tràn đầy vui sướng và hạnh phúc. Bỗng nhiên tất cả các chuông nhà thờ không ai giật đều rung lên chuông lên. Chim chóc kéo tới từng đàn và trong cung vua mở ngày hội lớn. Một ngày hội lớn chưa từng có từ trước đến nay ở đất nước này.
Câu chuyện mà tôi kể trên đã dạy cho các bạn nhỏ bài học về trân trọng giá trị cuộc sống, yêu thương gia đình với tình cảm chân thành, trái tim luôn hướng thiện và sẵn sàng đấu tranh với khó khăn thử thách để vượt qua được chông gai của cuộc đời.
[Chúc bạn học tốt! Cho mình 5⭐ và câu trả lời hay nhất nghen:3]
$#Mina$
Ở một vương quốc nọ, có một nàng công chúa xinh đẹp nhưng tính tình kiêu ngạo. Không ai khác, người đó chính là tôi.Tôi vốn là công chúa độc nhất của vua cha. Vốn xinh đẹp, lại được nuông chiều từ nhỏ nên tôi khá kiêu căng, không bao giờ coi trọng người khác.
Ai cũng bị tôi chê bai. Một hôm, vua cha cho mời các chàng trai ở khắp các nước xa gần tới mở tiệc linh đình để chọn phò mã. Những người đến tham gia sẽ được xếp đứng theo ngôi thứ.Rất nhiều người đến cầu hôn tôi nhưng đều bị từ chối thẳng thừng. Tôi chê bai họ: người thì quá mập; người quá mảnh khảnh; người thì lại lùn; người thì mặt mày xanh xao,... . Đặc biệt, tôi thấy một người có cằm hơi cong như mỏ chim chích chòe, liền chê anh ta chẳng khác gì chim chích choè có mỏ. Kể từ đó, tôi nghe mọi người đồn anh ta được gọi là Vua chích chòe.
Thấy tôi chê bai hết mọi người, vua cha nổi cơn thịnh nộ và ban truyền, nếu có người ăn mày nào đi qua cung vua, vua sẽ gả tôi cho người ấy. Tôi có hơi chút lo lắng, nhưng nghĩthầm trong lòng vua cha đang tức giận nên mới nói vậy chứ không nỡ gả tôi cho kẻ nghèo.
Nào ngờ, một hôm, có người hát rong đi qua, đứng dưới cửa sổ cất tiếng hát. Nghe thấy vậy, nhà vua ban truyền:
- Hãy cho tên hát rong vào đây!
Vua cha gọi tôi đến, nghe người hát rong hát. Sau đó, vua cha nói:
- Ta rất thích tiếng hát của ngươi, vì vậy ta gả con gái ta cho ngươi.
Tôi nghe vậy thì vô cùng hoảng hốt, van xin khẩn thiết nhưng vua cha vẫn kiên quyết:
- Cha đã thề rằng sẽ gả con cho người ăn mày đầu tiên đi qua cung vua, cha muốn giữ lời thề đó.
Lập tức, linh mục được mời tới để làm hôn lễ của tôi lấy người hát rong. Hôn lễ cử hành xong, vua cha nói với tôi:
- Theo tục lệ, vợ một người hát rong không được ở lâu lại trong cung vua, giờ thì con phải theo chồng ra khỏi cung.
Tôi đành đi theo người chồng mới cưới. Trên đường đi, tôi và người hát rong đi qua một khu rừng rộng lớn, tôi liền hỏi:
- Rừng đẹp này của ai?
Anh ta nói:
- Rừng của Vua chích choè, nếu nàng lấy ông ta thì hẳn rừng đã là của nàng.
Tôi thốt lên:
- Tôi là cô gái thật đáng thương, đáng ra tôi nên lấy Vua chích chòe.
Đi một lúc, chúng tôi lại tới một thảo nguyên xinh đẹp:
- Thảo nguyên này là của ai?
- Thảo nguyên của Vua chích choè/Tôi là cô gái thật đáng thương, đáng ra tôi nên lấy Vua chích chòe.
Đi mãi, chúng tôi tới một thành phố lớn, tôi lại hỏi:
- Thành phố mỹ lệ này của ai?
Người hát rong trả lời:
- Thành phố mỹ lệ của Vua chích choè/Tôi cô gái đáng thương, đáng lẽ ra tôi nên đồng ý lấy Vua chích chòe.
Người hát rong vẻ không hài lòng:
- Tôi không hài lòng một chút nào, tại sao nàng lại cứ luôn luôn mong có người chồng khác, thế tôi không xứng đáng hay sao?
Nghe vậy, tôi chẳng dám nói gì nữa, lặng lẽ bước theo người hát rong. Một lúc sau, chúng tôi đã về đến nhà. Căn nhà trông thật nhỏ bé, nghèo nàn. Tôi la lên:
- Trời ơi, nhà ai mà nhỏ, thảm thương thế này?
Người hát rong đáp:
- Nhà của chúng ta đó!
-Nơi ta và nàng sống chung...
Căn nhà bé thật. Tôi phải cúi người thì mới qua được cửa, xong tôi rồi hỏi:
- Người hầu của anh đâu?
Anh ta trả lời:
- Người hầu nào? Muốn làm gì thì tự mình làm lấy. Giờ em hãy nhóm bếp nấu ăn đi, anh mệt lắm rồi.
Nhưng tôi là công chúa kia mà? Đâu biết nhóm bếp và nấu ăn, chồng tôi đành phải nhúng tay vào làm công việc mới xong. Sau bữa ăn, tôi mệt mỏi ngủ thiếp đi. Ngày hôm sau, tôi bị chồng đánh thức dậy để làm việc nhà. Cứ như vậy mấy ngày thì lương ăn dự trữ hết. Chồng tôi bảo:
- Mình ạ, chỉ ngồi ăn không kiếm được thêm gì cả cứ như thế này mãi chắc không được lâu, hay là em đan sọt bán.
Anh ta vào rừng lấy tre nứa về, tôi phải chẻ lạt đan sọt. Nhưng bàn tay của tôi bị cạnh sắc của tre nứa cửa rỉ máu. Anh ta lại nói:
- Thế thì không được, có lẽ dệt lụa hợp với em hơn.
Tôi ngồi tập quay sợi, nhưng rồi những ngón tay mềm mại lại bị sợi cứa chảy máu. Anh ta than thở:
- Em chẳng thể làm được việc gì, sống với em thật khổ. Giờ thì chắc ta phải xoay ra đi buôn nồi và bát đĩa. Em ngồi ở chợ và bán hàng.
Tôi nghe vậy, thì nghĩ bụng:
- Nếu như dân nước mình họ tới đây mua bán, nhìn thấy mình họ sẽ cười nhạo mình mất.
Nhưng tôi vẫn phải đi bán hàng nếu không sẽ chẳng còn gì để ăn. Lúc đầu, khách đến mua khá đông, họ trả tiền hàng mà không hề mặc cả, thậm chí có người trả tiền nhưng không lấy hàng. Cuộc sống của vợ chồng tôi khá sung túc. Nhưng một sự cố xảy ra, tôi đang ngồi bán hàng như mọi ngày. Bỗng nhiên, một anh chàng hiệp sĩ phi ngựa lao thẳng vào chợ làm cho đống hàng sành sứ của tôi đổ vỡ hết cả ra thành hàng nghìn mảnh lớn nhỏ ngổn ngang ở chợ. Tôi sợ hãi, ngồi ôm mặt khóc:
- Trời ơi, thế này thì chồng tôi sẽ mắng tôi mất!
Về nhà, tôi đem chuyện kể lại cho chồng. Nghe xong chuyện, chồng tôi trách móc, rồi nói rằng đã hỏi được công việc phụ bếp trong cung cho tôi.
Một hôm, trong cung vua tổ chức hôn lễ cho nhà vua. Tôi tò mò lén đứng xem. Khi đèn lần lượt được thắp sáng, cảnh đẹp lộng lẫy trong cung vua mới hiện lên hết. Bỗng nhiên, nhà vua bước vào, lụa là châu báu đầy người, cổ đeo dây chuyền vàng. Nhà vua nhìn thấy tôi, bước tới tỏ ý muốn tôi nhảy cùng. Tôi sợ hãi lùi lại.
Tôi nhận ra đó là Vua chích chòe, liền giật tay lại nhưng chẳng ăn thua gì cả, vẫn bị người kéo vào tới giữa phòng làm dây buộc nồi đứt, hai cái nồi rơi xuống đất, súp và bánh mì vung ra khắp nền nhà. Khách khứa và những người đứng đó thấy cảnh tượng ấy đều bật cười và chêm pha những lời nhạo báng. Tôi vô cùng xấu hổ, giật mạnh một cái khỏi tay Vua chích choè, lao thẳng ra phía cửa để chạy trốn, nhưng mới tới được cầu thang lại bị một người đàn ông lôi lại, khi định thần lại được, nàng thấy người đó lại chính là Vua chích choè:
- Em đừng có sợ hãi, người hát rong sống chung với em trong căn lều lụp xụp chính là anh. C hính anh cũng là kỵ sĩ cho ngựa chạy đổ vỡ hết hàng sành sứ của em. Tất cả những việc đó chỉ nhằm uốn nắn tính kiêu ngạo của em.
Tôi nghe xong liền bật khóc:
- Em không xứng đáng là vợ của anh.
Nhưng chàng đã nói với tôi:
- Em đừng buồn nữa, mọi chuyện đã qua. Giờ chúng ta hãy làm đám cưới.
Sau đó, tôi được đưa vào bên trong, thay quần áo lộng lẫy để ra làm lễ cưới. Toàn thể triều đình đều có mặt để chúc mừng. Tôi tin rằng chắc bạn cũng có mặt trong buổi lễ cưới.
Ngữ văn là môn khoa học nghiên cứu ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại. Đây là môn học giúp chúng ta hiểu biết sâu sắc hơn về ngôn ngữ, văn hóa và tư tưởng. Việc đọc và viết trong môn Ngữ văn không chỉ là kỹ năng, mà còn là nghệ thuật. Hãy để ngôn từ của bạn bay cao và khám phá thế giới văn chương!
Lớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở, chúng ta được sống lại những kỷ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới. Hãy tận dụng cơ hội này để làm quen và hòa nhập thật tốt!
Copyright © 2021 HOCTAPSGK