Em có thể chia sẻ về 1 kỉ niệm khiến em hối hận không
Kỉ niệm có lẽ là thứ chưa bao giờ mất, có lẽ một đôi khi nó chỉ tạm bị khóa lại và chôn chặt trong tim ta nhưng rồi một lúc nào đó chúng ta sẽ lại nhớ đến những kỉ niệm vui - buồn mà thôi. Kỉ niệm sẽ có vui, buồn, và cả... hối hận nữa. Và kỉ niệm khiến em hối hận nhất là với Nga, người bạn thân mến của em.
Năm em học cấp 1, lần đầu tiên em gặp bạn ấy là khi đến nhà bạn ăn tiệc tân gia vì ba mẹ bạn và ba mẹ em là đối tác làm ăn. Bạn và em đều 8 tuổi, bạn tên Nga có mái tóc ngang vai, làn da trắng hồng chẳng bù với nước da bánh mật của em. Đôi mắt bạn to tròn, cặp má phúng phính mỗi khi cười trông Nga rất đáng yêu. Thấy em bơ vơ ngồi một mình, Nga bước đến mỉm cười bắt chuyện thế là từ đó chúng em thân nhau. Năm lớp 5 do theo ba mẹ di chuyển công tác mà em cùng gia đình chuyển đến thành phố Hồ Chí Minh, trùng hợp là vào cùng một trường, một lớp với Nga. Vốn quen biết từ trước, em được cô sắp xếp cho ngồi cạnh lớp phó học tập là Nga. Bạn và em như hình với bóng trong trường, thân đến mức tưởng chừng là chị em ruột. Nếu em quên mang tập, bạn cũng sẽ vờ quên mang tập, em không thuộc bài bạn cũng vờ không thuộc để rồi cả hai cùng bị đứng phạt trước cửa lớp nhưng trên môi là nụ cười tinh nghịch của tuổi học trò. Một lần em quên mang đồ ăn sáng, là bạn đã chia cho em nửa ổ bánh mì sau đó còn dùng tiền vặt để mua thêm hai cái chuối chiên cho em cùng ăn. Nga quả là một người bạn đáng yêu và biết sẻ chia, cũng luôn đặc biệt đối sử tốt với em. Một ngày kia em đến trường sớm như mọi hôm nhưng không thấy bạn đâu nữa, rồi 2 - 3 ngày kế tiếp vẫn như vậy. Cuối tuần đó em đạp xe đến nhà bạn thì... Nga đã mất. Bạn đã ra đi vĩnh viễn với một thân thể thương tích do tai nạn giao thông và tử vong tại chỗ, khoảnh khắc nhìn tấy di ảnh của người bạn thân trước mắt mà em lặng người như không tin vào mắt mình, là thật ư? Tại sao, tại sao em không có mặt vào giây phút cuối cùng với bạn chứ, hàng ngàn câu hỏi vây lấy khiến em ngã quỵ, bật khóc trong tấm tức khi đón nhận sự thật này. Mẹ của Nga khẽ lắc đầu bước đến đưa cho em một hộp giấy màu vàng xinh xắn và cất lời:" Đây là quà sinh nhật Nga chuẩn bị trước cho cháu, con bé dự định 3 ngày nữa sẽ mang đến nhưng..." Câu nói của bà đứt quãng theo những tiếng nấc, em im lặng ôm chặt hộp giấy màu vàng, món kỉ vật cuối cùng của em và Nga. Em vẫn luôn hối hận bởi vì em đã hứa với bạn em sẽ cùng bạn đi chơi công viên nhưng rồi vì ngủ nướng mà đã trễ hẹn với bạn dời vào tuần sau. Nghĩ lại em vẫn luôn bức rức trong lòng, Nga ơi tớ thật sự xin lỗi. Nhưng bây giờ lúc em biết lỗi rồi thì có phải đã muộn không?
Bạn giống như một vì sao vụt sáng qua bầu trời nội tâm của mình, cảm ơn vì đã cho mình những kỉ niệm đẹp nhất cho một tình bạn. Cho dù thời gian có trôi qua bao lâu nữa thì với em tình bạn của em và Nga mãi là một cuốn phim được khắc sâu trong tâm hồn em, Nga mãi là người bạn đặc biệt nhất của em, mãi mãi là như vậy.
@Hongphucnguyen
Cuộc đời là những kinh nghiệm và trải nghiệm, vì thế bản thân em có rất nhiều kỉ niệm khó quên. Đối với em, kỉ niệm khiến em hối hận nhất có lẽ là lần em không chào từ biệt người bạn thân nhất của em.
Người bạn thân nhất của em tên là Hoàng. Hoàng và em chơi rất thân, chúng em chơi với nhau từ thuở còn bé. Thế nhưng, tình bạn của em và Hoàng chỉ dừng lại đến năm học lớp bốn. Gia đình Hoàng gặp chút khó khăn về kinh tế nên đã quyết định về quê làm ăn, Hoàng cũng phải theo bố mẹ về quê học. Hôm đó, Hoàng đang cùng em đá cầu thì kể chuyện này với em. Em bàng hoàng và buồn bã lắm. Nghe tin sắp phải rời xa người bạn thân nhất, có ai mà không buồn? Thế rồi em trách móc Hoàng tại sao không ở lại mà phải theo bố mẹ, dĩ nhiên không phải lỗi do Hoàng nhưng em lại trách cứ cậu ấy, khiến cậu ấy buồn bực quay người bỏ về. Tối nằm ngủ, em mới nghĩ hồi chiều đã vô tình lớn tiếng với Hoàng mặc dù không phải do Hoàng, chỉ là do bản thân em quá ích kỉ mới nảy sinh nóng nảy và bực bội với Hoàng. Có lẽ Hoàng buồn và thất vọng vì em lắm. Ngày hôm sau đến trường, em định xin lỗi Hoàng và làm lành với cậu ấy nhưng không thấy cậu ấy đến lớp. Chỗ ngồi bên cạnh em ngày ngày in hình bóng Hoàng, vậy mà giờ đây trống trải lạ thường. Em hỏi thầy thì thầy nói cậu ấy đã cùng bố mẹ về quê rồi, em liền giật sững người và bàng hoàng nhìn thầy. Hoàng đi mà chưa kịp nghe lời xin lỗi và lời tạm biệt của em. Tình bạn của chúng em cứ thế kết thúc khi một bên chưa nhận được lời xin lỗi, một bên chưa được xin lỗi và cả hai chưa ai nói lời tạm biệt.
Hai năm trôi qua, em đã là một học sinh lớp sáu, bước vào cấp hai đầy bỡ ngỡ. Trong quãng thời gian hai năm không gặp nhau dài đằng đẵng ấy, không biết Hoàng hiện giờ ra sao nhỉ? Hiện giờ, em vẫn cảm thấy có khúc mắc vướng trong lòng, hối hận vì đã lớn tiếng với Hoàng trước khi Hoàng rời xa. Đó có lẽ là kỉ niệm mà em hối hận và nhớ mãi suốt đời, vì Hoàng là người bạn thân nhất của em.
Ngữ văn là môn khoa học nghiên cứu ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại. Đây là môn học giúp chúng ta hiểu biết sâu sắc hơn về ngôn ngữ, văn hóa và tư tưởng. Việc đọc và viết trong môn Ngữ văn không chỉ là kỹ năng, mà còn là nghệ thuật. Hãy để ngôn từ của bạn bay cao và khám phá thế giới văn chương!
Lớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở, chúng ta được sống lại những kỷ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới. Hãy tận dụng cơ hội này để làm quen và hòa nhập thật tốt!
Copyright © 2021 HOCTAPSGK