Cả cuộc đời con người ai cũng đuổi theo thời gian, theo năm tháng mà không biết mình dù chạy nhanh đến mấy cũng không thể đuổi kịp nó. Ngày bé, tôi ngân nga cả giai điệu tha thiết của cuộc đời, ung dung lướt đi không hoài nghĩ để rồi sau này khi đã trưởng thành hơn mới biết thì ra cuộc sống của mình, cuộc đời của mình không có việc gì ngẫu nhiên đến. Hôm nay, thu kết thúc thời huy hoàng của nó nhường chỗ cho đông để nó tỏa sáng. Đông lạnh, hình như vì sợ cái lạnh thấu xương của nó mà ai cũng sống nhanh hơn, hối hả hơn làm cho mọi kí ức về thời gian còn đọng lại cứ ùa về, ùa về. Tôi từng thản nhiên đi học, học mãi rồi cũng lên đến cấp hai, cấp ba. Bốn năm cấp hai cứ chóng vánh trôi đi làm tôi rối bời và giờ đây mới thấy sao thật hoài niệm. Ngày ấy, tôi không phải người xuất sắc, không thể tự hào điều gì nhưng có một việc làm tôi cảm thấy mình thật may mắn: Ngày lớp tám ấy, tôi đã may mắn gặp được người cô nhiệt huyết ngày nào
Tôi gửi gắm những tháng ngày rực rỡ khi còn là học sinh cấp hai trong một năm lớp tám ngắn ngủi. Tôi lúc đó chỉ mới mười ba tuổi-cái tuổi đầy hoài bão và tham vọng, ngây ngốc và khờ dại, trưởng thành và trẻ con. Đây cũng chính là độ tuổi đánh dấu cả một khoảng thời gian học sinh bao la của tôi, cái tuổi không ngừng mơ mộng, không ngừng cảm thấy mình lớn lao và thản nhiên lướt đi trên trang những trang sách mà không cày vào đó vài nét viết. Ngữ Văn là bộ môn tôi học được nhất nhưng bây giờ nó đột nhiên bị xuống cấp và sa sút. Giáo viên phụ trách lớp tôi và là người dìu dắt chúng tôi trong một năm lớp tám là cô Hà. Cả một năm, tôi bỏ quên văn và xem nó như chẳng tồn tại, chính cả những thành viên trong lớp tôi cũng như thế. Ngữ văn là môn học yếu nhất, đuối nhất với lớp tôi. Cha mẹ chúng tôi dần trở lên lo lắng, sốt ruột khi thấy điểm số ngày càng đi xuống và lần lượt phản ánh với giáo viên chủ nhiệm về việc đổi giáo viên phụ trách mảng văn học. Với người dạy học, sứ mệnh lớn nhất không phải là giáo dục bằng ngôn ngữ hay bằng những con số mà phải truyền được cho học sinh niềm đam mê và giáo dụng bằng tình thương, cả tấm lòng. Còn ở cô Hà, đây chính là tâm huyết cả đời làm nghề giáo của cô, là trách nhiệm của cô mỗi lần lên lớp. Vấn đề không thể chỉ nằm ở giáo viên mà nằm ở học sinh chúng tôi vì đã không thể thực hành bộ môn cô phụ trách một cách trách nhiệm, học tập theo phương thức đúng nghĩa của nó. Tôi hiểu rằng cô đã cố gắng nhường nào để chúng tôi hiểu và làm nhưng chính công sức của cô trải dài từ đầu kỳ đến cuối kỳ như tảng đá rơi từ độ cao hai ngàn mét xuống mặt đất rồi vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, mất đi.
Buổi sáng ấy, cô bước vào lớp tôi, nhìn lớp hồi lâu và yên lặng không cất lời, không gian lắng dần xuống, chìm lại. Đôi mắt cô đen tối khác nhau mà ánh nhìn sao mà xa xăm, không gian nhỏ bé của lớp phải trải dài cho đến vô tận mới vừa đủ cho ánh nhìn của cô. Cô cứ ngồi đó, đôi mắt đen như không chớp. Quạt quay làm gió thổi tóc cô bay lên, nhẹ nhàng, chạm vào khuôn mặt cô, có sợi sượt qua mắt. Tôi không hiểu rõ ánh nhìn đau đáu ấy, không hiểu tại sao đôi mắt cô lại đo đỏ như đang bị đau. Hình như có điều gì khiến cô phiền muộn khiến đôi mắt cũng bị ảnh hưởng làm cho nước mắt xuất hiện. Nhưng những giọt nước không tràn ra, không thấm xuống cằm, xuống áo mà cứ ở mãi trên khóe mắt. Mắt cô đỏ hoe lên, đỏ màu đau đớn, buồn rầu. Cô ngồi đó, và chỉ vài phút, cô ổn định tâm trạng mình rồi cất tiếng làm chúng tôi chú ý: "Trái đất, các vì sao và hành tinh khác quay xung quanh mặt trời theo một quỹ đạo nhất định. Mọi thứ luôn chuyển động với tốc độ của nó, một người không thể cứ ở mãi một vị trí. Nếu các em cứ an phận với chỗ đứng của mình thì tương lai của chúng ta sẽ chẳng có gì ngoài một cuộc sống lạc hậu và sự đào thải". Đây là lần đầu tiên tôi nghe lọt lời cô đến thế, chúng tôi dáo dác nhìn nhau rồi bắt đầu học. Hình như vì đã lớn thêm một chút, cả chúng tôi ai cũng thấu được cái trầm lặng, xót xa trong lời nói của cô. Những ngày sau đó, lớp tôi đột nhiên thay đổi lạ: Trở lên yên ắng và tập trung nghe từng lời văn của cô. Đến tận bây giờ tôi mới biết, người cô ấy lúc đó không thể đứng vững vì sứ mệnh cả đời đã sụp đổ, từng lời than trách của phụ huynh ùa về ập vào tâm trí cô khiến lòng cô lung lay đi. Hôm ấy cả lớp tôi vì cô và cũng vì sự tận tâm của người giáo viên ấy đã không ngừng cố gắng. Nhưng vì học kì ấy vì bị kéo lê bởi học kì trước mà xét lại lớp tôi vẫn đứng chót sổ. Buổi học cuối cùng của chương trình giảng dạy văn tám, cô như đã biết trước một năm tới sẽ không còn được phụ trách dạy văn chúng tôi nữa. Cô bước vào lớp tôi, giảng bài như thường lệ. Đến cuối buổi, cô thu dọn giáo án, tập vở rồi lẳng lặng cầm lấy viên phấn đỏ đi tới góc bảng trên tường như muốn viết điều gì. Cô viết từng chữ, từng từ, ngắn gọn, rõ nét: "Cảm ơn các em đã nỗ lực trong cả một năm học, năm sau lớp 9, lớp hãy vẽ lên cuộc đời mà mình mong muốn". Cô viết, ngắm một hồi rồi quay xuống ôm từng đứa học trò thân yêu và bước khỏi lớp. Cả một ngày ấy, tôi, bạn tôi, cô tôi tất cả như đã hòa làm một-một tập thể đã từng trẻ trung và cố gắng biết nhường nào
Bốn năm cấp hai khép lại không còn hình bóng của người giáo viên nồng nhiệt năm ấy. Cảm ơn cô vì đã cho em biết thì ra có thứ không thể nhìn được bằng mắt thường mà chỉ có thể nhìn bằng trái tim, và nếu chúng ta chỉ biết đứng yên mãi một chỗ thì tương lai chúng ta sẽ bị đào thải và lạc hậu. Tôi của bây giờ vẫn đang vững bước trên cuộc đời mình, trên con đường mình lựa chọn. Và tôi biết rằng mãi sau này, tôi sẽ không còn được gặp người cô nào nồng nhiệt như ngày ấy nữa; cả sân trường đầy nắng, đầy ánh sáng và tiếng chim cũng không thể ngắm lại cho trọn vẹn. Tất cả những kỉ niệm ấy sẽ được gói kín lại, cất trong tim và giữ như thế qua từng năm, từng ngày tháng.
Ngữ văn là môn khoa học nghiên cứu ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại. Đây là môn học giúp chúng ta hiểu biết sâu sắc hơn về ngôn ngữ, văn hóa và tư tưởng. Việc đọc và viết trong môn Ngữ văn không chỉ là kỹ năng, mà còn là nghệ thuật. Hãy để ngôn từ của bạn bay cao và khám phá thế giới văn chương!
Lớp 9 - Là năm cuối ở cấp trung học cơ sở, chúng ta sắp phải bước vào một kỳ thi căng thẳng và sắp chia tay bạn bè, thầy cô. Áp lực từ kỳ vọng của phụ huynh và tương lai lên cấp 3 thật là lớn, nhưng hãy tin vào bản thân và giữ vững sự tự tin!
Copyright © 2021 HOCTAPSGK